Cô hậu bối Yuka của Quân lúc nào cũng trầm lặng và thanh lịch, mỗi lần nhìn đều toát lên vẻ dễ thương khó cưỡng. Nhưng tiếc là… Quân đã có vợ. Một hôm, khi Quân đang làm thêm giờ tại văn căn căn phòng XXVN, Yuka tốt thắt eo đã ở lại hỗ trợ anh. Trong kphần hông gian tĩnh lặng của văn phòng, chỉ còn hai người họ. Cô ấy pha cà phê mang đến cho Quân, nhưng kphần hông may tay trượt, làm cà phê đổ đầy lên áo anh. “Tiền bối… em xin lỗi,” Yuka nói, giọng áy náy. Căn căn nhà em gần đây, anh qua nhà em thay đồ khác nhé. Cứ thế này anh sẽ lỡ chuyến tàu cuối, hay anh ở lại nhà em luôn đi.” Quân thoáng ngẩn người. Lời mời này là ý gì? Một sự cám dỗ chăng? Kphần hông, anh tự nhủ, chắc kphần hông phải đâu. Cuối cùng, anh đồng ý ở lại nhà Yuka. Trong lúc cả hai ngồi uống cùng nhau trong nhà, cô hậu bối tình cờ lên tiếng: “Tiền bối… em say rồi… em dựa vào anh một chút được kphần hông?” Rồi cô ấy bắt đầu tiên tỏ ra gần gũi. Với da thịt trắng mịn và vẻ dễ thương tự nhiên kphần hông son phấn, cô ấy khiến Quân kphần hông thể giữ nổi ηắng cựƇ. Anh dần để cảm giác lấn át, quên đi mọi giới hạn…